15 thg 8, 2009

Tên Giết Mướn

Lời giới thiệu:
Kính thưa quý độc giả:
Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm nay, chúng tôi xin giới thiệu đến quý vị truyện ngắn TÊN GIẾT MƯỚN. Trước khi vào truyện chúng tôi xin phép sơ lược qua về tình hình thời sự:

Trong thời gian vừa qua tại quận Cam nước Mỹ đã nổ ra một vụ xì-căng-đan, đó là sự kiện tờ báo Người Việt đăng tấm hình chậu rửa chân của nghề nails có in hình lá cờ vàng ba sọc đỏ. Đồng bào đã biểu tình phản đối nhật báo Người Việt xúc phạm đến lá cờ của tổ quốc. Sự việc này chưa kịp lắng xuống thì một quả bom thối tiếp theo đã nổ ra: hai tấm hình chụp được công bố trên internet, trong đó có ông Đỗ Ngọc Yến đang ngồi họp với các tên đầu gấu của bọn việt gian cộng sản, đáng kể nhất là tên Nguyễn Tấn Dũng, phó thủ tướng của việt cộng! Ông Yến là người sáng lập ra tờ báo Người Việt. Có nguồn dư luận cho rằng ông đã lén đi đêm với việt cộng, phản bội lại cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản, phản bội lại lý tưởng quốc gia, hoặc ông chính là cán bộ việt cộng đã được cài vào hàng ngũ quốc gia như tên điệp viên Vũ Ngọc Nhạ hồi trước năm 1975??? Nhưng cũng có ý kiến cho rằng ông không hề phản bội lý tưởng quốc gia bởi vì ông CHƯA BAO GIỜ LÀ NGƯỜI QUỐC GIA! Hồi trước năm 1975, ông chưa bao giờ mặc áo lính VNCH mặc dầu ông thuộc lứa tuổi quân dịch. Nói tóm lại, ông là người có LẬP TRƯỜNG LỦNG LẲNG, đi hàng hai, nửa dơi nửa chuột. "Lý tưởng" của những kẻ đi hàng hai chỉ là lý tưởng .... đô la mà thôi! (thương cha, thương mẹ, thương chồng. Thương mình thương một , thương ..... ĐÔ LA THƯƠNG MƯỜI!!!)

Một sự việc nữa, đó là những tên chính khách xôi thịt thuộc băng đảng Việt Tân đã làm lễ truy điệu cho tên việt cộng Hoàng Minh Chính với 70 tuổi đảng tại miền bắc California. Tục ngữ Việt Nam có câu: Mồ cha không khóc lại lo đi khóc đống mối. Cha mẹ ruột của mình rất đáng quỳ lạy sống để tôn thờ thì không làm, lại đi quỳ lạy một tên đảng viên cộng sản việt gian ác ôn đã từng giết hại rất nhiều đồng bào trong vụ cải cách ruộng đất! Nhiều chiến sĩ của quân lực Việt Nam Cộng Hòa rất đáng được tôn thờ như những vị anh hùng dân tộc thì không lo làm, lại đi khấu đầu quỳ lạy một thằng giặc mà hai bàn tay của hắn vẫn còn chưa phai mùi máu tanh của đồng bào! Đó là những hành vi phản dân hại nước rất đáng lên án, nguyền rủa!

Qua hai sự việc nêu trên, chúng tôi tha thiết kêu gọi đồng bào tại nước Mỹ và các nước khác trên toàn thế giới hãy mạnh dạn tố cáo với chính quyền sở tại về bọn cộng sản nằm vùng đang hoạt động để phá rối trị an, gây nguy hại cho đất nước. Toàn bộ bọn chúng đều là những băng đảng tội ác đang ngày đêm phá hoại nền kinh tế, chính trị của các nước chúng ta đang định cư. Bọn chúng núp dưới những lớp vỏ bọc như: thương gia, du sinh, công nhân xuất khẩu, ca sĩ, tu sĩ phật giáo, tu sĩ công giáo, nhà "dân chủ", nhà văn, nhà báo ..v..v..

Đặc biệt luật pháp nước Mỹ nghiêm cấm những hoạt động gián điệp của cộng sản nhằm gây nguy hại cho nền an ninh quốc gia của nước Mỹ. Cơ quan FBI cũa Mỹ đã thông báo đến cộng đồng người Việt về điều này nhiều lần. Quý vị nên vào địa chỉ này để biết thêm chi tiết:
http://groups.yahoo.com/group/thaoluan9/message/8040

Chúng ta đã chạy trốn bầy quỷ đỏ sang bên này nhưng chúng ta chưa được yên thân. Bọn chúng đang truy đuổi chúng ta và đang tìm cách bắt chúng ta tiếp tục làm nô lệ cho bọn chúng ngay tại hải ngoại! Nếu chúng ta không mạnh dạn tố cáo và chống lại bầy quỷ đỏ thì một ngày nào đó chúng ta sẽ không còn đất sống! Xin hãy cùng nhau đoàn kết tiêu diệt bầy quỷ đỏ để đem lại tự do, thanh bình cho quê hương Việt Nam!

Trần Thanh
Ngày 14 tháng Tư năm 2008

===================================


Trời đang về chiều. Thành phố Sansfransisco trở nên se lạnh, sương mù dày đặc. Cây cầu Golden Gate hầu như biến mất. Nếu không nhờ những đốm sáng tỏa ra từ đoàn xe hơi đang chạy dài trên cầu, không ai biết chỗ đó là chiếc cầu nổi tiếng trên thế giới, nổi tiếng về nhiều mặt, kể cả mặt có nhiều người đã nhảy từ trên cầu xuống sông, ở độ cao trên 100 mét để tự tử.

Trong căn phòng khách một căn biệt thự trị giá ba triệu đô la sang trọng gần bờ sông, ba người đàn ông đang ngồi uống rượu và hút thuốc. Ngồi bãnh choẹ trên chiếc ghế bành là một người đàn ông trạc 70 tuổi, mái tóc bạc trắng xóa, khuôn mặt trông giống hệt một con khỉ đột, tay trái ông ta đang cầm một chiếc tẩu tỏa mùi thuốc lá ăng lê thơm phức, tay phải ông ta cầm quyển sách "Đường Kách Mệnh", tác giả là Hồ Chí Minh. Thỉnh thoảng ông ta nâng chiếc tẩu lên, bập vài hơi rồi thở khói ra một cách khoan khoái. Tiếp theo, ông ta đủng đỉnh nâng ly rượu Whisky nhấp một ngụm rồi khà một tiếng nhẹ. Khuôn mặt của ông ta khá xấu trai, nhất là hàm răng hô thô kệch, nấp dưới đôi môi dày và đen sì như cặp môi của thủ tướng Phạm Văn Đồng. Đó là ông ta đã đi thẩm mỹ viện nhiều lần để sửa cho hàm răng bớt hô, chớ nếu không sửa thì trông nó không khác gì cái bàn nạo dừa hoặc mái tây hiên! Hình như các cán bộ cộng sản đều có một mẫu số chung về diện mạo, đó là: răng hô và môi thâm. Có người cho rằng đó là ý muốn của thượng đế để giúp loài người dễ dàng phân biệt đâu là người lương thiện và đâu là kẻ ác. Cũng có người cho rằng răng hô và môi thâm là hậu quả của chiến tranh. Răng hô là vì trong thời chiến, bộ đội bắc việt sống chui rúc trong rừng, đa số bị đói thê thảm. Bọn chúng thường đào những củ sắn hay bất cứ củ gì, rồi nấu rất vội vàng vì sợ bị máy bay Mỹ phát hiện. Nấu vội thì ăn cũng vội. Khi củ khoai còn rất nóng mà cạp hàm răng vào thì chân răng sẽ bị nóng và lỏng. Sự việc này cứ lập đi lập lại nhiều lần, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, riết rồi hàm răng bị hô đến mức hết thuốc chữa!!! Còn môi thâm thì phải rồi. Thằng giặc nào mà không bị sốt rét? Bị sốt rét và uống thuốc ký ninh nhiều quá nên môi bị thâm, vài chục năm sau cũng vẫn còn thâm, dầu có đi thẩm mỹ viện để xâm môi cho đỏ cũng vô ích!

Đó chính là trường hợp của tên Tám Lác, thiếu tướng công an việt gian cộng sản, bí thư xứ ủy miền tây Hoa Kỳ, kiêm cục trưởng cục phản gián tại hải ngoại. Vâng, chính người đàn ông tóc bạc, xấu trai đang ngồi trên ghế là một cán bộ cao cấp, quan trọng của đảng việt gian cộng sản đang nằm vùng tại tiểu bang California, Hoa Kỳ. Gọi là nằm vùng vì hắn ta đang hoạt động bí mật và đang chỉ huy một mạng lưới tình báo hết sức nguy hiểm của việt cộng, nhằm thực hiện nghị quyết 36, quyết tâm thôn tính toàn bộ cộng đồng người Việt quốc gia tại hải ngoại. Hắn ta phụ trách hai mảng công tác rất quan trọng: một là, công tác cài, cắm, cấy cán bộ nằm vùng rồi phát triển đảng; hai là, công tác phản gián, gây chia rẽ trong nội bộ kẻ thù và đồng thời tổ chức ám sát những người quốc gia chống cộng có uy tín lớn trong cộng đồng.

Hôm nay tên cán bộ Tám Lác có một cuộc họp tối mật với hai thành viên quan trọng trong ban ám sát. Ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện là hai người đàn ông, một người trạc 55, một người trạc 60 tuổi, cả hai đều đang hướng mặt về phía đồng chí Tám Lác, chờ nghe những mệnh lệnh từ thủ trưởng.

Người trạc 55 tuổi có bí danh là Tư Búa, chuyên phụ trách công tác ám sát. Người trạc 60 tuổi tên là Hoàng Liên Sơn, bí danh là Hai Cù Nèo, chuyên phụ trách công tác ly gián và kết nạp đảng viên mới.

Sau khi rít một hơi thuốc khá đẫy, nhả khói mù mịt như ông khói tàu, Tám Lác hất hàm về phía Tư Búa, hỏi một câu bằng giọng hách dịch:

- Thế nào, đồng chí Tư Búa, báo cáo cho tôi biết về vụ ám sát tên phản động Cường Phát như thế nào?

Tư Búa vội sửa lại tư thế ngồi, hai bàn tay xoa vào nhau:

- Thưa thiếu tướng....

Tám lác vội nhăn mặt, xua tay:

- Đồng chí cứ xưng hô như ta đang sinh hoạt trong đảng ủy, cứ gọi tôi là thủ trưởng là được rồi.

Tám Lác là tên cán bộ cao cấp, quan trọng của đảng việt gian cộng sản đang hoạt động tại hải ngoại. Hắn được giao nhiều chức vụ quan trọng: trước hết hắn là cục trưởng cục phản gián tại hải ngoại kiêm bí thư xứ ủy miền tây Hoa Kỳ, nghĩa là hắn chỉ huy toàn bộ 200 tên đảng viên cộng sản đang nằm vùng, bao trùm từ tiểu bang California kéo dài đến tiểu bang Arizona. Ngoài ra hắn kiêm luôn chức vụ bí thư đảng ủy khối Địch Vận và Ám Sát, bao gồm hai chi bộ đảng gồm 18 đảng viên. Đó là lý do vì sao hôm nay hắn có cuộc họp mật với hai tên bí thư chi bộ.

Tên Tư Búa vốn xuất thân là tên đầu trộm đuôi cướp, chuyên đâm thuê chém mướn ở Khánh Hội. Trước năm 1975, hắn đã từng được "cách mạng" thuê ném lựu đạn vào các doanh trại của quân đội Mỹ đóng tại Sài Gòn và thuê đi ám sát, chặt đầu, mổ bụng một số nhân vật quốc gia chống cộng nổi tiếng. Qua nhiều lần hoạt động thành công, hắn được "cách mạng" đưa đi vào bưng biền để tiếp tục "bồi dưỡng, giáo dục" và đến năm 1975, hắn được phong chức thiếu úy công an, thuộc ban An ninh T4, Trung ương cục R. Đến năm 1979, nhân có phong trào cho người Việt gốc Hoa đi bán chính thức, Sáu Búa *(2) bèn cho tên đàn em mang một lý lịch giả, biến hắn thành người Hoa rồi trà trộn vào đám người Hoa, với sứ mạng cài, cắm, cấy người vào cộng động người Việt tỵ nạn tại hải ngoại. Kể từ đó, với một lý lịch giả, dưới lớp vỏ bọc một công nhân làm ở lò bánh mì, Tư Búa đã lặn sâu 20 ngàn dặm dưới đáy biển, thâm nhập rất sâu vào các cộng đồng người Việt ở Mỹ mà không hề bị một ai phát hiện. Trong thời gian nằm vùng, hắn vẫn thường xuyên liên lạc với tổ chức đảng việt gian cộng sản tại Mỹ và nhận tiền tài trợ từ tổ chức để có điều kiện hoạt động. Mãi đến năm 2000, hắn mới được kết nạp đảng và được giao thêm nhiệm vụ mới, thuộc lãnh vực chuyên môn của hắn, đó là ám sát! Từ năm 2000 đến nay, thấy tình thế đã thuận lợi, bọn việt gian cộng sản quyết định hoạt động mạnh mẽ hơn trước, tiến hành chiến dịch phát triển mạng lưới đảng viên của bọn chúng trên toàn nước Mỹ. Từ chỗ lúc ban đầu vào thập niên 1980, bọn chúng chỉ có lèo tèo khoảng mười mấy tên đảng viên, hoạt động hết sức kín đáo, sợ sệt thì bây giờ, vào năm 2007, trên toàn nước Mỹ, bọn chúng đã thành lập được ba xứ ủy, sáu đảng bộ, hai mươi chi bộ đảng với gần 300 đảng viên!

Tên Tư Búa nói bằng giọng xun xoe:

- Dạ, thưa thủ trưởng, việc ám sát đã thành công tốt đẹp. Tên Cường Phát đã chết ngắc, đúng như phương án mình đã dự trù!

Tám Lác gõ nhẹ chiếc tẩu vào cái gạt tàn thuốc trên bàn:

- Đồng chí báo cáo chi tiết cho tôi biết kế hoạch đã được triển khai như thế nào?

Nét mặt của tên Tư Búa trở nên rạng rỡ y như mặt con chó săn lúc cắp được con chim bị bắn rơi đem về cho chủ:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi đã theo dõi kỹ, biết tên này bị bệnh cao huyết áp, bị mỡ cao trong máu, đã từng bị stroke một hai lần. Sức khoẻ của hắn không được tốt cho nên ngày nào hắn cũng phải tới câu lạc bộ Fitness để tập. Hắn có thói quen khi tập thường đem theo một chai nước lạnh. Đặc biệt là ngày nào hắn cũng tập đi bộ trên cái treadmill khoảng nửa tiếng, sau đó hắn đi bộ lanh quanh trong câu lạc bộ cho ráo mồ hôi rồi đi vào phòng thay đồ để chuẩn bị vào phòng tắm hơi. Lúc ở trong phòng thay đồ, hắn có thói quen để chai nước lạnh với chùm chìa khóa trên chiếc ghế băng. Sau khi hắn tập đi bộ, chai nước lạnh thường còn khoảng một phần ba chai, loại chai mang nhãn hiệu "Pure Water". Tôi đã theo dõi thật kỹ, ngày nào cũng như ngày đó, khi vào phòng thay đồ thì chai nước lạnh còn khoảng một phần ba chai. Sau khi thay đồ xong, hắn chỉ còn mặc một chiếc quần xì líp, choàng chiếc khăn lông lên vai, tròng sợi giây có buộc chùm chìa khóa vào cổ rồi mở nút chai nước tu thêm một hơi cuối cùng, cạn sạch, vất chai nước vô thùng rác gần đó, rồi bước vào phòng tắm hơi. Thói quen của hắn là như vậy, ngày nào cũng y như ngày đó, không sai một động tác. Thế là tôi phân công một đồng chí cũng đang làm bộ thay đồ đứng gần hắn, bắt chuyện hỏi thăm vài câu bâng quơ để đánh lạc hướng. Trong khi hắn đang bận nói chuyện với đồng chí của mình, mặt quay về hướng khác thì tôi ngồi trên cùng băng ghế gần đó, đã nhanh tay đánh tráo chai nước lạnh của hắn. Mọi việc diễn ra nhanh như chớp, không đầy hai giây. Chai nước của hắn tôi dấu trong chiếc khăn lông của tôi, còn chai nước mà tôi đánh tráo cho hắn chính là chai thuốc độc! Sau đó tôi tà tà bước vào phòng tắm hơi, ngồi chờ nhìn thấy tận mắt tên phản động lăn quay ra chết. Quả nhiên, không một chút mảy may nghi ngờ, sau khi cầm chai nước chứa thuốc độc lên tu một hơi cạn sạch, tên Cường Phát đủng đỉnh bước vào phòng tắm hơi như mọi ngày. Trong phòng lúc đó có khoảng một chục người cũng đang ngồi sưởi hơi nước nóng có pha dầu bạc hà. Tên Phát ngồi trên bục xi măng đối diện tôi. Hắn vừa dùng chai dầu bạc hà xoa lên người, thì bỗng nhiên hắn xây xẩm mặt mày, bị ngạt thở, há miệng thật lớn cố ngáp ngáp để thở rồi té đánh rật ngay trên sàn, trợn mắt, chết thẳng cẳng, không nói được một tiếng nào! Mọi người trong phòng tắm vội chạy ra gọi 911 nhưng đã quá muộn! Ngày hôm sau tôi tiếp tục theo dõi tin tức thì được biết hắn đã chết trước khi được đưa vào bệnh viện. Bác sĩ bệnh viện cho biết hắn chết vì bị lên cơn đau tim! Không ai nghi ngờ gì vì trước đó hắn đã từng có tiền sử về chứng đột quỵ!

Tên Tám Lác kết luận và dành sự vinh quang thuộc về hắn:

- Đó là lý do vì sao, sau khi nghiên cứu kỹ đối tượng, tôi đã quyết định phải ám sát tên này bằng độc dược "Nọc rắn hang Bắc Pó". Tùy theo hoàn cảnh của mỗi đối tượng mà ta có phương án ám sát sao cho phù hợp!

Tiếp theo, để chứng tỏ vai trò quan trọng của mình là người lên kế hoạch ám sát, Tám Lác hỏi Tư Búa:

- Có phải đúng là loại nọc rắn ở hang Bắc Pó do đồng chí X30 trao cho đồng chí không?

Tư Búa xác nhận:

- Vâng đúng như vậy. Theo đồng chí X30 tiết lộ cho tôi biết, đây là loại thuốc độc cực mạnh, mới nhất trên thế giới, bảo đảm chưa có nước nào có! Loại thuốc này được điều chế từ nọc của một loài rắn mới xuất hiện tại hang Bắc Pó từ năm 1989, không có mùi vị, không có màu sắc, sau khi ngấm vào máu độ mười phút thì vô phương cứu chữa, phổi, tim và toàn bộ hệ thần kinh của nạn nhân đều hoàn toàn bị tê liệt. Đặc biệt sau hai tiếng đồng hồ thì bao tử và toàn bộ ruột non ruột già của nạn nhân đều bị tiêu ra nước, khiến cho việc phân chất, nghiên cứu của phòng thí nghiệm không thể nào thực hiện được!!!

Tên Tám Lác giảng giải thêm:

- Có thể nói "Nọc rắn hang Bắc Pó" là một phát minh khoa học rất lớn, mang tầm cỡ thế giới, do đỉnh cao trí tuệ của đảng và nhà nước ta làm ra. Hiện nay phát minh này, công thức hóa học của nó đang được giữ tuyệt đối bí mật, chỉ chuyên dùng vào việc ám sát. Sau này, nếu phát minh này được công bố, tôi tin chắc nhà nước ta sẽ được lãnh giải Nobel về hóa học, chớ không phải chuyện đùa!

Nghe Tám Lác giải thích, tên Hoàng Liên Sơn nêu thắc mắc:

- Thưa thủ trưởng, nhưng tại sao lại đặt tên là "Nọc rắn hang Bắc Pó?"

Tám Lác nhắp một ngụm rượu Whisky, nói bằng giọng quan trọng, như một tín đồ ngoan đạo, tin tưởng tuyệt đối vào hồn ma của bác Hồ:

- Vào năm 1989, khi mẫu quốc Liên Xô và toàn bộ các nước cộng sản ở Đông Âu bị sụp đổ, đảng ta bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Chính vào lúc ấy, bỗng nhiên ở hang Bắc Pó xuất hiện một loài rắn rất lạ, chưa từng có trong lịch sử loài rắn. Loài rắn này chỉ lớn bằng cây đũa cả để xới cơm, toàn thân mình màu đỏ rực, đầu màu vàng, hình ngũ giác tựa như ngôi sao năm cánh. Có một vài người dân tộc Tày đã bị rắn cắn chết chỉ trong vòng năm phút! Điểm đặc biệt là khi thử nghiệm máu, các đồng chí chuyên gia y tế của ta hoàn toàn không tìm thấy một vết tích gì về nọc độc của rắn! Thế là đảng ta đã chỉ đạo cho lùng bắt loài rắn ấy, đem về nuôi để lấy nọc, bào chế thành thuốc độc để dùng vào công tác ám sát. Tổng cục phản gián đã cho điệp viên của ta thử áp dụng, ám sát một vài tên phản động ở nước ngoài và kết quả đã thành công mỹ mãn. Ngay cả nền y học của Mỹ cũng bó tay, không thể tìm được nguyên nhân vì sao nạn nhân bị chết một cách hết sức thê thảm và bí ẩn như vậy! Chính vì vậy mà có người đã tin rằng, loài rắn độc đó chính là .... hồn ma của bác Hồ tái sinh để nhằm mục đích cứu đảng ta khỏi bị bọn phản động đánh phá, làm cho tan vỡ!!!

Thấy thái độ của tên thủ trưởng có vẻ sùng kính bác Hồ, hai tên đàn em cũng chột dạ. Bởi lẽ, đã từ lâu, hai tên này hoàn toàn không còn một chút gì sùng bái thần tượng Hồ Chí Minh nữa, nhất là từ khi bọn chúng được định cư tại Mỹ, có điều kiện mở mắt nhìn ra ngoài miệng giếng, thấy được muôn vàn sự thật bỉ ổi và rất phủ phàng về bác và đảng. Tuy nhiên, như những kẻ tay đã trót nhúng chàm, đã trót cỡi cọp rồi, bọn chúng không còn con đường nào khác; vả chăng, cái tấm lá chắn "bác Hồ vĩ đại" chính là công cụ để bọn chúng lợi dụng để kinh doanh, để tiếp tục nắm quyền cai trị và hái ra tiền.

Tên Tám Lác vốn xuất thân là một trí thức nửa mùa, nguyên quán tại Hải Phòng, đi theo việt minh từ hồi cách mạng tháng tám. Đến năm 1954 hắn được tổ chức bố trí cho di cư vào Nam để tiếp tục hoạt động. Khi vào Nam, dưới lớp vỏ bọc là phóng viên báo chí, truyền thanh, truyền hình, hắn đã thực hiện vô số những công tác ly gián, gây rối loạn trong hàng ngũ quốc gia, góp phần vào việc sụp đổ của chế độ Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1975. Đến năm 1985, hắn lại được tổng cục phản gián cho mang lý lịch giả, tiếp tục làm điệp viên, đi định cư tại Mỹ theo diện "đoàn tụ gia đình". Khi sang Mỹ, hắn âm thầm hoạt động để gây dựng tổ chức mạng lưới đảng rồi lần lượt được đề bạt lên tới cấp bậc thiếu tướng công an, kiêm bí thư xứ ủy miền tây nước Mỹ, kiêm bí thư đảng ủy khối Địch Vận và Ám Sát, đặc trách khu vực tiểu bang California.

Như để ăn mừng chiến thắng, Tám Lác đích thân rót rượu Whisky vào ly cho hai tên thuộc hạ và đi một đường giải thích lý do việc ám sát nhân vật Cường Phát:

- Thế là từ nay chúng ta có thể ăn no ngủ kỹ. Tên Cường Phát là tên phản bội. Hắn đã phản bội thì hắn phải chết! Hắn đã nhận tiền của chúng ta để thực hiện một số vụ ly gián, gây rối loạn trong hàng ngũ kẻ địch và đồng thời gây dựng một mạng lưới kinh tài cho đảng chúng ta. Thế nhưng sau đó có nhiều biểu hiện cho thấy hắn đã đi "chệch hướng". Tôi đã cho người cảnh cáo hắn hai lần nhưng hắn vẫn phớt lờ, vì thế buộc lòng tôi phải ra lệnh thủ tiêu hắn để bịt đầu mối và cũng là để răn đe những tên nào muốn phản bội lại tổ chức!

Giải thích xong, tên Tám lác đưa mắt nhìn tên Hoàng Liên Sơn, bí danh là Sáu Phấn Khởi:

- Đồng chí Sơn báo cáo cho tôi biết công tác phát triển đảng của đồng chí làm tới đâu rồi?

Tên Sơn trịnh trọng thưa:

- Báo cáo thủ trưởng, công tác rất tốt đẹp và có nhiều triển vọng. Tôi dự kiến kỳ này sẽ kết nạp thêm bốn đảng viên mới. Điểm hết sức đặc biệt, đây là những người trẻ, lứa tuổi từ 30 đến 40 và họ là con của những tên sĩ quan ngụy! Tôi đã tích cực tuyên truyền và giao công tác thử thách suốt ba năm liên tiếp và họ đều hoàn thành xuất sắc những công tác được giao. Tất cả bốn người này trình độ giác ngộ cách mạng rất cao. Họ đều tha thiết được đứng vào hàng ngũ của đảng để góp phần nâng cao sức chiến đấu của đảng, thực hiện tốt câu phương châm và mục tiêu chiến lược do Bộ Chính Trị đã đề ra, đó là, cộng đồng người Việt tại hải ngoại chính là "máu của máu Việt Nam, là khúc ruột ngàn dặm không thể nào thiếu được của tổ quốc xã hội chủ nghĩa"!!!

Tên Tám Lác lắng nghe tên Sơn một cách chăm chú rồi gặng hỏi:

- Có phải bốn người này là bốn nhà báo trẻ mà đồng chí đã báo cáo với tôi trong buổi họp lần trước không?

Tên Sơn gật đầu:

- Thưa thủ trưởng, đúng là bốn người này. Họ là những phóng viên nhà báo, làm báo theo kiểu Mỹ, chớ không phải làm báo theo kiểu phản động của những tên ngụy chuyên chống phá cách mạng! Đầu óc của họ rất cởi mở, phóng khoáng, sẵn sàng tiếp thu những cái mới do đường lối lãnh đạo của đảng ta đề ra. Họ có nguyện vọng muốn được về Việt Nam để viếng lăng Bác cho thỏa lòng chờ mong. Tôi đã làm bản kiến nghị xin cấp ngân khoản, hôm nay trình cho thủ trưởng để duyệt. Sau chuyến viếng thăm lăng Bác, tôi sẽ thử thách họ lần cuối cùng, nếu thành công, tôi sẽ xin chỉ thị thủ trưởng để kết nạp họ vào đảng!

Tên Tám Lác tỏ ra dè dặt và tiếp tục ra lệnh cho tên đàn em:

- Tôi rất hoan nghênh nguyện vọng của họ muốn được về Việt Nam để viếng lăng Bác. Tôi sẽ cấp ngân khoản cho đồng chí tiến hành công việc này. Còn việc kết nạp đảng, theo ý tôi, đồng chí phải tiếp tục thử thách họ thêm một vài năm nữa, không nên vội vàng, kết nạp nhầm đối tượng rất là nguy hiểm; bởi vì, bốn người này đều xuất thân từ gia đình sĩ quan ngụy, có nợ máu với nhân dân trước đây! Đồng chí nên tiếp tục kiên trì giáo dục bốn người này để họ trở thành những con người mới xã hội chủ nghĩa, thấm nhuần những lời dạy của bác Hồ, giác ngộ tốt cách mạng, phục vụ tốt tổ quốc xã hội chủ nghĩa của chúng ta!

Nghe thủ trưởng ban huấn lệnh, tên Sơn thắc mắc:

- Theo ý đồng chí thì ta nên có hình thức thử thách nào cho phù hợp với tình hình hiện tại?

Tám Lác chém tay trong không khí, nói bằng giọng đanh thép:

- Đồng chí hãy yêu cầu họ cho đăng công khai trên báo những bài viết ca ngợi đảng và bác Hồ, viết những bài hoan nghênh nghị quyết 36, ca ngợi các đồng chí Sáu Dân và Sáu Phong *(3), kêu gọi mọi người hưởng ứng những chương trình từ thiện do các cán bộ tôn giáo của ta đề xướng. Và đặc biệt nhất là điểm này: yêu cầu họ viết những bài công khai đả kích những tổ chức phản động của địch, bôi nhọ và lăng nhục những cựu sĩ quan ngụy để những tên này bị mất uy tín, mang mặc cảm, không thể lãnh đạo cộng đồng chống phá cách mạng; đồng thời tích cực tạo kế ly gián, làm cho hàng ngũ của địch cứ tiếp tục rối loạn triền miên đến mức tê liệt, như quả bóng bị xì hơi, không làm nên cơm cháo gì, không đấu tranh gì được hết. Nếu họ dám làm những điều này, ta có thể tin tưởng và kết nạp họ trở thành những đảng viên dự bị!

Tên Hoàng Liên Sơn gật đầu tuân lệnh:

- Thưa vâng. Tôi sẽ thực hiện tốt những chỉ thị của thủ trưởng.

Với dáng điệu của một con cáo già trong ngành tình báo, tên Tám Lác tiếp tục thuyết giảng hai tên thuộc hạ:

- Nói không phải tự hào, ngày hôm nay tôi được đeo quân hàm thiếu tướng công an là vì tôi đã vào sinh ra tử rất nhiều lần. Hồi trước năm 1975, tôi đã từng hoạt động tình báo nội thành, trong lớp vỏ bọc phóng viên cho nhiều tờ báo lớn ở Sài Gòn. Tôi cũng đã từng bị an ninh quân đội của bọn ngụy nghi ngờ là cộng sản nằm vùng. Bọn chúng đã bắt giam tôi, tra tấn, đánh đập tôi rất dã man nhưng tôi vẫn một lòng trung kiên với cách mạng, không khai một lời. Làm cách mạng là phải như vậy, phải đổ máu, chớ không phải chuyện đùa. Tôi muốn bốn người trẻ này phải phấn đấu cật lực, chấp nhận mọi nguy hiểm thì họ mới xứng đáng được kết nạp vào đảng! Sẵn đây, tôi muốn nhắc nhở đồng chí việc này: đồng chí đã thực hiện những biện pháp cơ bản đối với bốn người này chưa?

Tên Hoàng Liên Sơn hiểu ngay những "biện pháp cơ bản" nên hắn nói ngay:

- Vâng, báo cáo thủ trưởng tôi đã thực hiện đầy đủ đúng như những bài bản mà đồng chí đã huấn luyện. Tôi đã cho người lén chụp hình, quay phim những lần bốn tên nhà báo trẻ này ngủ với gái điếm trong khách sạn, do cán bộ kinh tài của ta đài thọ. Kể cả những lần bọn chúng nhận tiền tài trợ của ta, tôi đều cho chụp hình và ghi âm luôn những cuộc đàm thoại mà ta mua chuộc bọn chúng để viết những bài báo do chúng ta đặt hàng ....

Tên Tám Lác gật đầu, tỏ ý hài lòng:

- Tốt. Như thế là đồng chí rất thuộc bài. Làm công tác tình báo là phải như thế . Mình phải nắm đằng chuôi, nếu đối tượng phản thùng thì ta sẽ làm cho chúng bị thân bại danh liệt, hoặc nếu cần thì cho chúng đi mò tôm dưới chân cầu Golden Gate! Hồi trước năm 1975, tôi đã làm thành công nhiều vụ này. Có nhiều tên ngụy quyền cao cấp bị báo chí tố cáo "tham nhũng", có tên bị tống giam vào khám Chí Hòa ngồi bóc lịch! Nói chung, hai vũ khí rất lợi hại mà ta phải tận dụng tối đa, đó là tiền và gái. Bất cứ tên nào dính líu vào hai thứ này cũng lãnh đủ, từ chết tới bị thương. Ta cứ tạo ra những xì-căng-đan lớn, bọn chúng có mất công cải chính, thanh minh thanh nga thì cũng mất mẹ nó một vài năm, lúc bấy giờ cũng chẳng còn ai tin chúng nữa! Thế là ta đã vô hiệu hóa được những tên nguy hiểm!

Vừa dứt lời, Tám Lác liền đưa mắt nhìn tên Tư Búa rồi nói:

- Bây giờ tôi có công tác này giao cho đồng chí, cố gắng thực hiện cho tốt nhé. Tôi yêu cầu đồng chí phải ám sát cho bằng được tên Nguyễn Phục Quốc. Chắc đồng chí biết rõ tên này?

Tư Búa trả lời liền:

- Vâng tôi biết. Hắn là nhân vật chống cộng rất nổi tiếng. Chính tôi cũng đã từng đi phất cờ vàng ba que, hoan hô hắn trong những buổi mít tinh!

Tám Lác ra chỉ thị:

- Sở dĩ tôi quyết định phải ám sát tên này vì ba lý do: Thứ nhất, tên này là tên rất nguy hiểm, đang có uy tín rất lớn đối với cộng đồng của bọn ngụy trên toàn thế giới và tên tuổi của hắn đã lan về Việt Nam, nhiều đồng bào trong nước cũng ca ngợi tên này. Thứ hai, trước đây, tôi đã chỉ đạo cho đồng chí Hoàng Liên Sơn, liên tiếp tung ra nhiều kế ly gián, gài bẫy nhưng tên này rất khôn ngoan, tinh thần cảnh giác rất cao, nên hắn đã tránh né được hết. Đồng chí Sơn cũng đã dùng tiền và gái để mua chuộc hắn nhưng cũng đều thất bại. Và thứ ba, đây chính là điều nguy hiểm nhất, tên Nguyễn Phục Quốc đang chuẩn bị ra ứng cử chức vụ thượng nghị sĩ tiểu bang California. Theo đánh giá sơ khởi của giới truyền thông, rất có nhiều khả năng hắn sẽ được trúng cử! Vì vậy sau khi xin chỉ thị nơi tổng cục phản gián ở trong nước, đồng chí trung tướng tổng cục trưởng đã đồng ý cho tôi tiến hành kế hoạch ám sát tên Nguyễn Phục Quốc. Tôi đã điều nghiên rất kỹ về tên này: hắn có một yếu điểm, đó là hắn đang có một mối quan hệ lén lút với một con bồ nhí, chỉ khoảng 22, 23 tuổi. Sau khi ám sát hắn xong, ta sẽ phao tin: vợ lớn của hắn ghen tuông nên đã thuê người giết hắn!

Vậy đồng chí hãy tiến hành kế hoạch. Phương pháp ám sát linh động tùy đối tượng. Có thể dùng thuốc độc, có thể dùng súng, có thể dàn cảnh tai nạn xe cộ, có thể dàn cảnh một vụ cướp của giết người, có thể cho đi mò tôm ở chân cầu Golden Gate ...v..v.. Thế nhé!

Nói xong, không cần chờ Tư Búa trả lời, Tám Lác nhìn đồng hồ tay rồi nói:

- Bây giờ tôi phải đi đến nhà thờ dự lễ nghênh đón vị giám mục từ trong nước mới sang để quyên tiền về xây nhà thờ mới cho xứ đạo ở trong nước....

Tên Hoàng Liên Sơn tò mò:

- Thủ trưởng có quen vị giám mục này?

Tên Tám Lác phẩy tay:

- Giám mục cái con mẹ gì! Đồng chí còn nhớ thằng Chín, bí danh là Chín Đầu Bò hồi còn ở trong chiến khu D với tụi mình không?

Hoàng Liên Sơn há hốc mồm kinh ngạc:

- Ô hay, thật vậy sao? Không lẽ cái thằng Chín lưu manh, chuyên môn đi ăn cắp bò của đồng bào bây giờ lại trở thành một giám mục?

Tám Lác cười hềnh hệch:

- Thiên tài của đảng ta là ở chỗ đó, thay trắng đổi đen đều được cả! Nói cho đúng ra, nó là công an khoác áo thầy tu! Mẹ kiếp, nó vớ được địa vị thật béo bở. Cứ đi quyên tiền ở hải ngoại về rồi tha hồ đi chơi đĩ!!! Chả bù tớ đây là thiếu tướng công an, có tiếng mà không có miếng. Làm cán bộ nằm vùng ở đây nguy hiểm bỏ mẹ, tụi ngụy nó mà biết được, nó có thể đến làm thịt tớ bất cứ lúc nào! Thôi bây giờ tôi đi đây. Đồng chí Tư Búa có thắc mắc gì không?

Tư Búa đáp:

- Thưa không. Khi nào xong công tác tôi sẽ báo cáo cho thủ trưởng biết.

Tám Lác cười pha trò:

- Cố gắng giết cho thật nhiều người, biết đâu mai mốt chú mày sẽ được ngoi lên địa vị như đồng chí Sáu Búa!!!

==============================================

Tên giết mướn có khuôn mặt thật lạnh lùng và ăn mặc thật lịch sự: bộ com lê màu xanh dương, thắt cà vạt sọc nâu, mang giày đen láng coóng. Hắn xách cặp táp Samsonite, trông như một thương gia hoặc một nhà đầu tư địa ốc. Chỉ khi hắn đột ngột rút khẩu súng có gắn nòng hãm thanh, chỉa thẳng vào ông Nguyễn Phục Quốc và tuyên bố lý do thì ông mới biết hắn là tên giết mướn!

Hắn lạnh lùng nói bằng giọng bắc Hải Phòng, giọng nói mà nhiều thuyền nhân khi đã định cư ở Mỹ rồi, khi có dịp nghe lại, ai cũng thấy nổi da gà. Nó tượng trưng cho máu me, chết chóc, tù đày, gia đình tan nát và đói rách:

- Tao cho phép mày được đọc kinh cầu nguyện trước khi chết!

Ông Quốc năn nỉ:

- Tôi sẵn sàng đón nhận cái chết. Chỉ xin ông cho biết ai đã mướn ông giết tôi, để khi về với Chúa, linh hồn tôi không còn ấm ức về điều bí mật đó!

Tên giết mướn hất hàm:

- Mày mấy tuổi?

- Năm mươi ba

- Con bồ nhí của mày mấy tuổi?

- Hai mươi ba

- Con vợ già của mày nó biết hết rồi. Hiểu chưa? Thôi đọc kinh cầu nguyện đi!

Ông Quốc lại năn nỉ:

- Xin ông hãy cho tôi uống một ly rượu trước khi chết!

Tên giết mướn gằn giọng:

- Được voi đòi tiên, đừng có lộn xộn!

Ông Quốc vẫn kiên nhẫn:

- Tên tử tội trước khi lên ghế điện còn được ân huệ ăn một bữa ăn ngon, hút một điếu thuốc. Không lẽ ông hẹp hòi hơn cả chính phủ? Tôi mắc chứng nghiện rượu, thưa ông!

Tên giết mướn hơi chần chừ, suy nghĩ trong giây lát rồi nói:

- Được, nhưng phải làm cho lẹ, tao không có thì giờ chờ lâu!

Ông Quốc vội đứng dậy đi lại bên quầy rượu kế bên bàn sa lông. Nòng súng hãm thanh của tên giết mướn vẫn rê theo. Giọng nói khô khan của hắn vang lên đầy vẻ đe dọa, chết chóc:

- Nên nhớ tao có tài bắn trúng mục tiêu di động chỉ lớn bằng nắp chai bia cách xa ba mươi mét đấy nhé!

Ông Quốc đã pha xong ly rượu nhưng ông vẫn còn nán lại quầy rượu:

- Xin phép cho tôi được pha cho ông một ly. Tôi uống một mình buồn lắm!

Tên giết mướn cười nhạt:

- Mày định bỏ thuốc độc vào ly rượu của tao phải không!

Ông Quốc giơ hai tay phân trần:

- Trời ơi, ở đâu mà có sẵn thuốc độc để bỏ vào ly của ông. Tôi chỉ mời ông bằng tất cả tấm lòng chân thành!

Tên giết mướn lộ vẻ bực bội, hất hàm:

- Lẹ lên để tao còn đi lo vụ khác!

- Ông thích uống loại nào? Tôi có vài chục loại rượu khác nhau...

- Loại nào cũng được, sắp chết tới nơi rồi mà còn bày đặt quá!

Pha rượu xong, ông Quốc đưa ly rượu cho tên giết mướn:

- Xin mời ông!

Tên giết mướn cầm ly rượu nhắp một cách dè dặt rồi đặt ly trên bàn sa lông. Tay cầm súng của hắn vẫn lăm lăm chỉa về phía ông Quốc. Hắn đúng là một tên giết người chuyên nghiệp vì mọi động tác của hắn đều rất chững chạc, nhất là cặp mắt của hắn như mắt cú vọ, không bao giờ rời xa con mồi sắp bị giết.

Ông Quốc ngồi đối diện với tên giết mướn nơi bàn sa lông. Ông nâng ly, nhắp một hớp rượu rồi nói:

- Chắc ông đã giết nhiều người rồi?

- Đương nhiên, nghề nghiệp mà!

- Những người bị giết có van xin ông không?

- Quỳ lạy nữa là khác!

- Có ai hối lộ ông không?

- Nhiều lắm!

- Ông có nhận hối lộ không?

- Nhận làm gì, mất .... uy tín!!!

Ông Quốc chỉ vào bức tranh treo trên tường:

- Bức tranh đó trị giá ba mươi ngàn đô la!

- Mày định hối lộ tao bức tranh đó?

Ông Quốc phân trần:

- Không phải. Khi tôi chết rồi thì ông có thể gỡ nó mang đi...

- Mày khỏi phải dạy khôn tao. Dù mày có hối lộ tao cũng phải giết mày!

Ông Quốc tái mặt nói:

- Tôi biết tôi phải chết. Tôi chỉ xin ông một ân huệ là bắn thẳng vào đầu tôi cho tôi chết liền, khỏi đau đớn!

Tên giết mướn khẽ nhếch mép, giọng lạnh tanh:

- Mày sẽ được toại nguyện!

Ông Quốc bỗng lại chỉ vào bức tranh trên tường, giọng nói hơi run run, khuôn mặt ông tái mét đầy sợ hãi:

- Đằng sau bức tranh đó là một cái tủ sắt có đựng tiền và kim cương....

Tên giết mướn liếc mắt nhìn bức tranh. Bàn tay cầm súng của hắn vẫn vững vàng. Ông Quốc nói tiếp:

- Số tiền mặt trong tủ sắt là một trăm ngàn đô còn số kim cương trị giá khoảng hai trăm ngàn đô!

Tên giết mướn nhếch mép cười khinh khỉnh:

- Mày định hối lộ tao hả, đừng có hòng!

Ông Quốc ráo riết mặc cả:

- Nếu ông cho phép thì ngay bây giờ tôi mở tủ lấy toàn bộ số tiền mặt và kim cương ra để trước mặt ông...

Giọng nói của tên giết mướn vẫn còn cương quyết nhưng có vẻ dịu bớt độ sắt máu:

- Tao không hứa hẹn sẽ tha mạng cho mày nhưng tao cho phép mày mở tủ lấy những vật đó ra đây!

Ông Quốc tay cầm ly rượu bước lại bức tranh. Ông bấm chiếc nút trên tường, bức tranh xê dịch qua một bên, để lộ cánh cửa chiếc tủ sắt đúng như ông nói. Sau đó ông đứng che người và nhanh chóng mở khóa số. Cánh cửa tủ bật mở. Ông cầm ly rượu nhấp một chút rồi bỏ nó vào bên trong tủ sắt, đồng thời ông lôi trong đó ra một phong bì lớn, dày cộm rồi đóng tủ lại. Tên giết mướn vẫn bình tĩnh theo dõi sát mọi hành động của ông Quốc. Chiếc phong bì dày cộm được đặt ngay trước mặt hắn. Phong bì không có dán kín, chỉ được buộc hờ bằng một sợi giây thun. Tay cầm súng vẫn giữ nguyên, bằng tay còn lại hắn thận trọng mở phong bì và dốc tuột mọi thứ trong đó ra: chỉ toàn là các văn tự, khế ước, chúc thư..v..v.. Hoàn toàn không có một tờ giấy bạc nào, cũng chẳng có một viên kim cương nào! Tên giết mướn vẫn bình tĩnh, cười nhạt:

- Sao, định đùa à? Thế thì tao sẽ bắn vào bụng mày cho mày chết từ từ trong đau đớn!

Ông Quốc lo sợ hỏi:

- Khi bắn tôi chết rồi thì ông sẽ làm gì?

- Tao sẽ lấy một vài đồ vật lặt vặt trong nhà mày, dàn cảnh như là có tên trộm vào, bất ngờ gặp mày rồi bắn mày chết!

- Nhưng cảnh sát sẽ lấy dấu tay...

- Tao sẽ cẩn thận lau sạch mọi dấu tay trước khi ra khỏi nhà. Mày yên tâm, nghề của tao mà, tao rành lắm!

Ông Quốc bỗng nhiên thay đổi thái độ:

- Mày không bao giờ dám bắn tao đâu bởi vì ly rượu của mày tao đã bỏ vào trong tủ sắt, khóa lại rồi! Mày không thể nào xóa dấu tay của mày nơi ly rượu đó được!

Tên giết mướn vội liếc nhìn ly rượu ngay trước mặt hắn và nói:

- Ly của tao vẫn còn đây!

Ông Quốc nói một cách tự tin:

- Lúc mày uống xong một ngụm, tao đã đánh tráo ly rượu của mày!

Tên giết mướn vẫn quả quyết:

- Cặp mắt của tao không bao giờ rời mày. Không đời nào có chuyện đó!

Ông Quốc chỉ bức tranh treo trên tường, cách cái bàn sa lông độ sáu bước:

- Tao đã chỉ vào bức tranh đó. Mày đã nhìn bức tranh đó... Cả thảy là hai lần...

- Nhưng tao chỉ liếc nhìn có chút xíu...

- Chỉ cần một tích tắc đồng hồ là tao có thể đánh tráo ly rượu được rồi. Nếu không tin thì mày hãy nhắp thử ly rượu thì biết, nó có mùi vị khác. Cùng loại rượu Whisky nhưng ly của tao pha đậm còn ly của mày pha nhạt!

Tên giết mướn quắc mắt, rít lên:

- Muốn sống thì mở tủ lấy ly rượu ra mau!

Ông Quốc cười đắc thắng:

- Tao không dại gì làm chuyện đó. Chắc chắn mày sẽ giết tao khi tao lấy nó ra.

Và ông tiếp tục tấn công:

- Nên nhớ chỉ có mình tao biết số mật mã mở chiếc tủ sắt đó. Nếu mày bắn tao chết thì mày cũng không thể nào lấy nó ra được! Rồi sau đó thì chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra và họ sẽ phải phá chiếc tủ sắt đó ra. Họ sẽ tìm thấy ly rượu trong đó, tất nhiên là họ sẽ lấy dấu tay. Khi họ đã tìm thấy dấu tay của mày rồi thì chắc chắn là việc truy nã, bắt mày không khó lắm!

Tên giết mướn bắt đầu giao động. Ánh mắt của hắn có phần lúng túng, đôi môi hơi run run. Hắn cắn chặt hai hàm răng lại, làm cho quai hàm bành ra như con rắn hổ mang để cố giữ vững tinh thần khi đang bị địch thủ tấn công. Thấy tình thế thuận lợi, ông Quốc tung ra thêm một độc chưởng để đánh gục tên giết mướn. Giọng nói của ông oang oang như một nhà khoa học đang thuyết trình trong hội trường:

- Mày nên nhớ, ngoài dấu tay của mày còn để lại trên cái ly, mày còn để lại nước miếng của mày trên vành ly vì mày đã nhắp một vài ngụm rượu. Ngoài ra, nước miếng của mày có hòa lẫn với lượng rượu còn lại ở trong ly. Khoa học ngày nay, nhất là của Mỹ, rất là tinh vi. Họ có thể lấy mẫu nước miếng của mày để xét nghiệm DNA thì mày có chạy trốn đàng trời! Có nhiều vụ án giết người, nhiều tên sát nhân đã vô ý bỏ lại một mẩu thuốc lá. Thám tử FBI đưa mẩu thuốc lá cho phòng xét nghiệm DNA. Khi hút thuốc, nước miếng của tên sát nhân có dính ở phần đầu lọc điếu thuốc. Hoặc có khi các thám tử tìm thấy một sợi tóc, vâng, chỉ là một sợi tóc của tên sát nhân. Tất cả những cái đó là những bằng chứng hùng hồn, đưa tên sát nhân ra tòa, lãnh án tử hình, chờ ngày bị treo cổ hoặc lên ghế điện!!!

Đôi mắt tên giết mướn bỗng loé lên một tia lửa giận dữ nhưng có pha lẫn sự hoảng hốt, sợ sệt. Có vẻ như hắn muốn bóp cò để thanh toán cho xong đối tượng nhưng đồng thời lý trí của hắn lại trì kéo và linh tính báo cho hắn biết hắn đang gặp một đối thủ rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn rất nhiều so với các tin tức mà tên Tư Búa đã cung cấp cho hắn. Vốn được đào tạo về ngành tình báo cho nên ông Quốc chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt của tên giết mướn là ông có thể đọc được những diễn biến tâm lý của hắn. Ngọn cước thần sầu "DNA" và "ghế điện" mà ông vừa tung ra rõ ràng là làm cho đối phương choáng váng, và tiếp theo ông bồi thêm một cú đá giò lái nhắm vào quai hàm của tên giết mướn:

- Mày đã phạm tội giết nhiều người, nếu bị bắt, chắc chắn phải lãnh án tử hình. Cái gì chớ phải lên ghế điện ngồi thì khủng khiếp lắm, chẳng thà bị bắn một phát vào đầu còn sướng hơn! Tao đã từng đi xem một phạm nhân bị lên ghế điện tử hình. Người ta cạo một mảng tóc trên chỏm đầu hắn rồi chụp chiếc mũ sắt lên. Khi luồng điện cao thế truyền vào đầu hắn thông qua cái mũ sắt, máu mũi, tai, miệng, trào ra như suối, người hắn bị cháy đen, khét lẹt như cục than! Ôi, thật là ghê rợn quá! Chắc chắn hắn không thể nào lên thiên đàng với Chúa được!

Những lời mô tả của ông Quốc rõ ràng có tác động rất mạnh đến tên giết mướn. Như một con thú dữ vừa bị sập bẫy, hắn lồng lộn lên, phản ứng:

- Tao yêu cầu mày một lần chót: nếu mày không mở cái tủ đó ra, tao sẽ bắn mày!

Ông Quốc ưỡn ngực ra, cười ngạo nghễ và thách đố:

- Go ahead! Bắn đi! Mày đã thua rồi! Nếu bắn tao sớm muộn gì mày cũng bị chết cháy trên ghế điện. Còn nếu không bắn thì mày còn có hy vọng thoát...

Tên giết mướn hỏi ngay:

- Làm sao thoát?

- Mày hãy trốn đi thật xa, sang Mễ Tây Cơ hoặc trốn sang xứ Ma Róc ở bên Phi Châu. Còn ly rượu của mày thì tao sẽ đem đến văn phòng thám tử tư, mướn họ lấy dấu tay, lấy mẫu DNA từ nước miếng của mày rồi lưu vào hồ sơ mật của tao, bỏ trong tủ sắt. Sau đó, tao sẽ viết trong di chúc, nếu tao bị ám sát vì bất cứ lý do gì, thì cảnh sát cứ xem hồ sơ mật của tao để truy nã mày! Tao nói như vậy để mày từ bỏ ý định, đừng có bao giờ bén mãng lại để tìm cách giết tao nữa....

Tên giết mướn đã hạ khẩu súng xuống, không còn chỉa vào người ông Quốc nữa. Sắc mặt của hắn, từ lúc ban đầu đượm vẻ đằng đằng sát khí thì giờ đây đã chuyển sang màu xám nhợt của một kẻ bại trận, tuy vậy, vẻ sát nhân vẫn còn phảng phất trên khuôn mặt của hắn. Biết kẻ thù đã muốn đầu hàng, ông Quốc quyết định tung một cú đấm thần sầu "knock out" cho hắn đo ván luôn, không còn gượng dậy được nữa:

- Sao, mày còn muốn bắn tao nữa hay không, BA GÀ? Mày mang nhiều tên giả, lý lịch giả nhưng tao biết chắc bí danh của mày là Ba Gà. Tao còn biết rất rõ mày đã từng là sĩ quan trường sĩ quan đặc công đóng ở Hà Tây, cấp bậc thượng úy. Mày là huấn luyện viên, phụ trách giảng dạy môn bắn súng ngắn và súng dài! Đúng không?

Bị điểm đúng huyệt, tên giết mướn tái mặt. Hắn nói lắp bắp:

- Mày .... ông... đã biết hết!

Từ chỗ lúc ban đầu hắn đã xấc láo gọi ông Quốc bằng "mày", bây giờ hắn đã chuyển giọng gọi ông Quốc bằng "ông". Nếu so về tuổi, hắn chỉ khoảng 40, thua ông Quốc đến hơn một con giáp. Ông Quốc đã thắng đậm cho nên ông tà tà ngồi bật ngửa ra, vắt chân chữ ngũ và rung đùi một cách thích thú:

- Ba Gà, mày hãy nghe tao nói đây. Cất khẩu súng đi. Ám sát bằng súng là hèn. Mày có ngon thì hãy so tài võ nghệ với tao, đánh chết bỏ. Muốn thì ra sau vườn nhà tao làm liền. Tao có học võ Vô Vi Nam, đai đỏ ba gạch, đủ để tiếp chiêu với mày!

Tên giết mướn, tức Ba Gà, nghe ông Quốc tự xưng là đai đỏ Vô Vi Nam ba gạch, hắn đâm ra chột dạ. Danh tiếng của Vô Vi Nam vang lừng trên khắp thế giới, Ba Gà biết rất rõ về trường phái võ dân tộc này. Hắn cũng biết võ nghệ nhưng chỉ là ba miếng võ lăng nhăng chuyên đánh cận chiến, học trong trường sĩ quan đặc công, và dứt khoát là không thể nào so với đẳng cấp đai đỏ ba gạch của Vô Vi Nam, trình độ võ sư, ngang với đệ ngũ đẳng của Karate.

Biết là mình đã gặp thứ dữ nên dầu có súng trong tay, Ba Gà cũng cảm thấy hơi lạnh cẳng. Như để thủ thế, Ba Gà bèn đứng dậy, bước lùi vài bước, làm cho khoảng cách giữa hắn và ông Quốc trở nên xa hơn. Nếu ông Quốc có bất thần xuất chiêu tấn công hắn cũng khó, trong khi đó hắn sẽ kịp thời bóp cò súng, hạ gục đối thủ.
Đoán biết được ý định của đối thủ, ông Quốc ôn tồn nói:

- Ba Gà, mày cứ ngồi xuống ghế, mặt đối mặt, nói chuyện với tao. Nói thật, nếu tao muốn hạ mày thì tao đã xuất chiêu lúc đưa ly rượu cho mày rồi! Mày đúng là loại "chíc kân đai" (chicken die, tiếng bồi = gà chết) Mày hãy ngồi xuống, nghe tao nói về lý lịch của mày. Tao còn biết nhiều lắm, biết tới lý lịch ba đời của mày lận! Hồi ở Việt Nam tên khai sinh của mày là Lương, bây giờ sang Mỹ mày mang lý lịch giả với cái tên là Tuấn Anh! Tao còn biết nhiều về tổ chức của mày. Tao biết thằng Tám Lé, thằng Tư Búa, thằng Hoàng Liên Sơn. Tao còn biết căn nhà lụp xụp, tồi tàn ở khu phố tàu Sansfrancisco mà tụi mày thường lén lút tới đó họp chi bộ đảng. Tụi mày ngụy trang, giả nghèo giả khổ nhưng không qua mắt được tui tao đâu! Tụi mày có mạng lưới tình báo, tụi tao cũng có! Tao còn biết ngôi biệt thự sang trọng nơi vịnh Sansfrancisco mà tụi mày thường tới đó chơi bời với mấy con điếm ca sĩ ở Hà Nội sang! Ba Gà, mày nên sám hối đi. Mày về nói với thằng Tám Lé, thiếu tướng công an, cục trưởng cục phản gián rằng nó ngu như con bò. Ông Nguyễn Phục Quốc biết hết bài tẩy của nó rồi! Mày nên nhớ, hoạt động tình báo cho cộng sản và hoạt động ám sát, khủng bố là tội hình sự. Chính cơ quan FBI đã ra thông báo gởi đến toàn bộ cộng đồng người Việt về chuyện này. Họ khuyến khích người Việt tỵ nạn tố cáo bọn cộng sản nằm vùng. Mày nói với thằng Tám Lé, Tư Búa, Hoàng Liên Sơn chuẩn bị ra tòa, lên ghế điện là vừa! Chính luật pháp Mỹ sẽ trừng trị tụi bay, tụi tao không cần phải ra tay....

Tên Ba Gà giờ đây như con gà toi nuốt giây thun, bị mắc mưa. Hắn ngồi phịch trên ghế sa lông, mặt tái mét, đầu nghẹo hẳn sang một bên như bị gãy cổ. Hắn không ngờ những điều mà bọn hắn tưởng là tuyệt đối bí mật thì đã bị ông Quốc bật mí ra hết. Kẻ địch đã biết hết rồi thì còn đánh đấm gì nữa? Bỗng nhiên trong đầu hắn loé ra một tia nghi ngờ: hay là tên Tám Lác muốn chơi trò "ngư ông đắc lợi", nghĩa là ra lệnh hắn ám sát ông Quốc rồi lại mượn tay người quốc gia để giết hắn? Nghĩ vậy nên hắn nhìn ông Quốc bằng ánh mắt cầu cứu, giọng lắp bắp:

- Bây giờ tôi phải làm gì? Nếu tôi không giết được ông thì bọn chúng sẽ giết tôi!

Ông Quốc nhìn thẳng vào mắt tên Ba Gà:

- Ba Gà, tao khuyên mày một lời rất chân thành. Mày nên suy nghĩ kỹ rồi quyết định liền trong mười phút. Nếu mày biết đi theo con đường chính nghĩa thì mày còn sống sót, còn được gặp mặt vợ con. Trước hết, việc mày muốn giết tao là không được rồi vì chắc chắn mày sẽ lên ghế điện như tao đã nói với mày lúc nãy. Không giết được tao thì thằng Tám Lác sẽ giết mày. Vậy tốt nhất là mày.... giết nó rồi ra đầu thú với FBI!!! Tao biết, trong vòng 10 phút nữa, thằng Tám Lác sẽ gọi điện thoại tới mày để hỏi thăm kết quả việc ám sát. Mày cứ báo cáo với nó là "đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của đảng giao phó", còn về mọi chi tiết mày xin phép được trực tiếp báo cáo trong buổi họp vì nói chuyện qua điện thoại có thể bị FBI nghe lén. Mày cứ đem FBI ra hù, nó sẽ té đái ra quần! Khi gặp mặt thằng Tám Lác với thằng Tư Búa, mày hãy hạ thủ bất ngờ, thình lình mày cho mỗi thằng một viên đạn vào đầu là xong, rồi tẩu thoát đi ra đầu thú với FBI. Luật pháp Mỹ sẽ bảo vệ mày rất an toàn. Mày sẽ bị đưa ra tòa nhưng tao tin chắc mày sẽ được hưởng án khoan hồng, mày vẫn còn được gặp mặt vợ con tới thăm nuôi. Tao cũng sẽ cho người tới thăm nuôi mày. Khi mày mãn hạn tù thì chế độ cộng sản ở Việt Nam cũng đã bị xóa sổ rồi. Tin tao đi, ngày tàn của chế độ cộng sản sắp tới rồi. Tụi mày chết tới đít rồi mà không biết, vẫn cứ hung hăng hoạt động! Chính những người dân oan sẽ trực tiếp đứng lên lật đổ chế độ bạo tàn đó, mày hãy chống mắt lên mà coi. Còn nếu mày nhát gan, không dám giết bọn chúng thì mày phải bỏ trốn đi thật xa, trốn sang Phi Châu chẳng hạn. Nhưng vấn đề là tiền đâu để thực hiện việc chạy trốn và ai sẽ giúp mày nơi xứ người xa xôi, hơn nữa, sớm muộn gì tụi mafia đỏ cũng sẽ tìm ra mày rồi giết mày chết thê thảm như một con chó! Tin tao đi, mày cũng ở trong ngành tình báo, chắc mày thừa hiểu!!!

Ba Gà nhìn ông Quốc, nói bằng giọng run run:

- Hay là tôi đi ra đầu thú với FBI mà không cần phải giết thằng Tám Lác với Tư Búa?

Ông Quốc đáp:

- Thằng Tám Lác là thằng hết sức tàn bạo. Nếu nó biết mày ra đầu thú thì nó sẽ giết vợ con mày ngay lập tức! Vợ con mày đang sống ở quận Cam, vùng Garden Grove, số nhà ... đường .... Phải vậy không? Bởi vậy cho nên "tiên hạ thủ vi cường", mày phải ra tay trước. Hơn nữa, giết hai thằng đó chính là làm điều thiện, làm cho thế giới này bớt đi hai thằng gian ác, làm cho 85 triệu người dân trong nước bớt nuôi báo cô hai thằng đảng viên cộng sản ăn bám, đè đầu cưỡi cổ họ bao nhiêu năm nay. Ba Gà, trước đây tao đã từng nghe danh giết mướn của mày cho nên tao đã âm thầm cho người theo dõi, điều tra. Tao cũng đã tiên liệu một ngày nào đó thằng Tám Lác sẽ phái mày tới đây để giết tao. Quả nhiên hôm nay tao đã hân hạnh được gặp mày!

Ba Gà giờ đây như con gà chết, cúi gầm đầu, nét mặt đầy vẻ ăn năn, hối hận. Bỗng nhiên hắn quỳ hẳn xuống sàn nhà, chắp hai tay vái lạy ông Quốc lia lịa như lạy một vị thánh sống:

- Thưa ông Quốc, em xin đầu thú với ông trước tiên! Thú thật với ông, từ khi sang định cư ở Mỹ cách đây 15 năm, em đã có ý định từ bỏ đảng để làm lại cuộc đời. Em thấy đời sống ở Mỹ, chỉ cần làm một người công nhân quèn, biết chí thú làm ăn thì ai cũng có nhà có xe, đời sống rất hạnh phúc, tâm hồn rất bình an. Trong khi đó em đi theo đảng, làm nghề ám sát, tuy được đảng cho nhiều tiền nhưng lúc nào cũng sống trong lo sợ, không biết lúc nào thì đến phiên mình bị .... đảng giết!!! Đó là chưa kể lúc nào cũng lo sợ bị cảnh sát FBI tóm cổ đưa lên ghế điện! Em rất mong được gặp một vị minh quân nào soi sáng, chỉ đường nhưng khổ nỗi em tuyệt đối không dám thổ lộ với ai, kể cả với vợ con thì làm sao gặp được minh quân? Thôi, âu cũng là duyên trời xui khiến, hôm nay em được gặp ông ....

Ông Quốc vỗ vai Ba Gà, nói an ủi:

- Chú em cứ bình tĩnh. Nếu chú em dám cải tà quy chánh thì tôi sẽ giúp chú em. Hãy mạnh dạn lên, hãy tự cứu mình trước khi trời cứu!

Ba Gà đứng dậy dặn dò ông Quốc:

- Khi em ra khỏi nhà, ông cứ núp trong nhà, làm như đã bị em bắn chết rồi vậy. Chắc chắn thằng Tám Lác có bố trí một thằng lảng vảng phía trước nhà ông để theo dõi. Sau đó, em sẽ tới gặp thằng Tám với Tư Búa gấp để báo cáo chi tiết. Lúc đó, em sẽ ra tay...

Nói xong Ba Gà bắt tay ông Quốc, nói "thank you" rồi hối hả ra khỏi nhà. Theo thói quen nghề nghiệp, hắn dùng chiếc khăn tay lau sạch dấu tay trên quả đấm cửa trước khi rời nhà. Chờ cho tên giết mướn đi xong, ông Quốc cẩn thận bỏ ly rượu trên bàn vào một hộp nhựa rồi đạy nắp kỹ càng. Số rượu tên giết mướn uống còn dư, ông Quốc đổ vào một chiếc bọc ny lông rồi cột chặt miệng lại. Sau đó ông đem theo hai vật tang chứng này, chuồn ra ngõ sau nhà, gọi xe tắc xi. Ông đi thẳng tới văn phòng thám tử tư nhờ họ lấy dấu tay và mẫu DNA. Công việc diễn ra không đầy nửa tiếng. Mọi dấu tay và lý lịch DNA của tên giết mướn hiện lên rất rõ ràng. Tất cả những vật chứng này, ông cho lưu vào hồ sơ mật, khi cần sẽ đưa ra công lý.

Ngày hôm sau, ông Quốc thức dậy sớm, pha cà phê rồi mở ti vi xem tin tức. Ông khoan khoái ngóng chờ nghe tin sốt dẻo có hai người đàn ông bị bắn chết và một người ra đầu thú với cảnh sát. Sáng nay, đặc biệt ông tự thưởng cho ông một tách cà phê cứt chồn thật ngon, thơm phức, để uống mừng chiến công rực rỡ mà ông đã đạt được ngày hôm qua. Nhờ lanh trí mà ông đã thoát chết, đã vậy, ông còn lật ngược thế cờ, chiêu hồi được một tên việt cộng nguy hiểm, điều khiển hắn quay họng súng AK bắn về phía kẻ thù!!!

Tài lanh trí của ông chính là tài nói láo, đóng kịch y như thật. Bởi vì, không hề có sự đánh tráo giữa hai ly rượu. Ly rượu trong tủ sắt chính là của ông, còn ly trên bàn chính là của tên giết mướn!!!


Trần Thanh

Chú Thích:

(1) Phóng tác theo truyện ngắn "Shatterproof" của Jack Richie

(2) Sáu Búa là bí danh của Mai Chí Thọ, đại tướng công an, bộ trưởng công an việt cộng. Đa số những tên lãnh đạo của việt gian cộng sản đều xuất thân từ thành phần đầu trộm đuôi cướp, chẳng hạn như tên Phùng Thế Tài, tư lệnh không quân của việt gian cộng sản. Tên này xuất thân là du đãng chuyên đâm thuê chém mướn ở bến xe Hải Phòng. Vì thế cho nên ta không thấy làm lạ khi thấy tên Mai Chí Thọ có bí danh là Sáu Búa!

(3) Sáu Dân là bí danh của Võ Văn Kiệt, cựu thủ tướng việt gian cộng sản. Sáu Phong là bí danh của Nguyễn Minh Triết, chủ tịt nước việt gian cộng sản

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét